Thanh lâu rất phổ biến trong xã hội Trung Hoa xưa, những địa điểm này được công nhận và tồn tại hợp pháp tại thời điểm đó. Mặc dù nữ nhân thanh lâu dùng tài nghệ nuôi sống bản thân nhưng có đẳng cấp cao hơn kỹ nữ, thanh lâu cũng không cùng cấp bậc với kỹ viện. Thanh lâu là một khu nhà rộng lớn nhiều tầng, là một nơi "thanh nhã" trong mắt nhiều người.
Mặc dù phân cấp rõ như thế nhưng nguồn gốc của nữ nhân thanh lâu và kỹ nữ lại không mấy khác biệt. Vợ và con gái của các tội thần đều bị tống đến thanh lâu hay kỹ viện, có khi do chính bố mẹ hay chồng bán vào đây. Tất nhiên cũng có một số người bị dòng đời đưa đẩy phải dùng tài nghệ kiếm sống, bị lừa hoặc bắt cóc đến thanh lâu, kỹ viện.
Những nữ nhân thanh lâu đa số đều là mỹ nhân. Tuy nhiên đẹp không phải là tiêu chí duy nhất, họ còn phải có kỹ năng hát múa tốt. Đồng thời phải "nâng cấp" trở thành một người thông thạo văn sử và biết làm thơ. Rất nhiều nữ nhân thanh lâu được đào tạo từ nhỏ.
Số phận của họ rất bi thương, cho dù có diễm lệ đến nhường nào thì khi về già, nhan sắc tàn phai thì cũng chỉ có kết cục thê thảm. Trên thực tế, số phận của nữ nhân thanh lâu không có gì khác ngoài 4 từ: Chuộc thân, tú bà, xuất gia, cô độc đến chết.
Có rất ít nữ nhân thanh lâu có thể chuộc thân, nhưng đó là kết quả mà tất cả họ đều mong đợi. Ai cũng muốn có một cuộc sống thanh bình hơn nhưng chế độ phong kiến Trung Hoa không cho phép nữ nhân thanh lâu chuộc thân.
Điều kiện chuộc thân rất khắc nghiệt, trong mắt tú bà thì mỗi nữ nhân thanh lâu chỉ là một món hàng. Bản thân nữ nhân đó không thể tự chuộc thân cho mình, chỉ có đợi một sức mạnh quyền lực nào đó đến cứu giúp mình.
Xuất gia cũng được xem là một kết cục tốt nhất cho các nữ nhân tại nơi này. Khi lớn tuổi hơn và bị khách từ chối thì nhiều người đã lựa chọn xuất gia. Cô độc đến chết luôn là tình trạng mà không một ai muốn rơi vào. Tuy nhiên hầu hết các nữ nhân thanh lâu không thể tiết kiệm quá nhiều tiền bạc mà họ cũng khó có thể có con, chính vì vậy, họ rất dễ dàng sống một mình đến lúc qua đời.
Nếu dựa vào nhan sắc để kiếm tiền thì chắc chắn các nữ nhân này không thể mang thai được. Để tránh thai, tú bà ở thanh lâu thường thực hiện các biện pháp giúp các nữ nhân không mang thai. Phổ biến nhất là xạ hương.
Vào thời cổ đại, việc phá thai được tiến hành bí mật. Cách đầu tiên chính là dùng thuốc phá thai, đây là cách được sử dụng nhiều nhất nhưng trong điều kiện thô sơ lúc đó, khả năng tử vong một xác hai mạng rất cao. Loại thuốc này cũng rất có hại đến sức khỏe. Sử dụng xạ hương trong thời gian dài không chỉ có tác dụng duy trì làn da mịn màng mà còn có thể khiến các cô gái thanh lâu cả đời cũng không có con. Tất nhiên, không có biện pháp nào có thể ngừa thai hữu hiệu 100%. Nếu nữ nhân thanh lâu có thai ngoài ý muốn, họ sẽ không thể tiếp tục trở thành công cụ kiếm tiền, phục vụ khách hàng. Đây là điều mà các tù bà không bao giờ cho phép xảy ra.
Cách phá thai còn lại rất cực đoan và bạo lực. Tú bà sẽ dùng gậy gỗ đánh trực tiếp vào bụng của các nữ nhân mang thai đến khi nào có máu chảy ra. Cách thức này cũng dễ dàng khiến họ tử vong một xác hai mạng.
Chính vì cách thức phá thai quá tàn bạo và nguy hiểm nên các cô gái thanh lâu đều chủ động ngừa thai, thậm chí có người còn sử dụng các dược phẩm gây vô sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.